Jake, một người đàn ông ở Hastings, đã bán rau cải xoong (watercress) trên đường phố suốt hơn 30 năm nay, vừa bị yêu cầu ngừng kinh doanh vì chưa nộp khoản phí đăng ký hơn 600 đô cho Hội đồng khu vực Hastings.

Bị “tuýt còi” sau 30 năm bán rau cải xoong
Vào ngày 23/4, một nhân viên của Hội đồng đã phát hiện Jake đang bán rau gần trung tâm mua sắm Flaxmere. Sau đó, anh nhận được email yêu cầu ngừng hoạt động kinh doanh cho đến khi đăng ký theo Chương trình Quốc gia cấp 1 trong Đạo luật An toàn Thực phẩm.
Theo ước tính của Hội đồng, chi phí ban đầu để đăng ký khoảng 619 đô, chưa kể các khoản phí duy trì hàng năm.
“Tôi đã bỏ công sức làm việc để giúp cộng đồng có rau sạch, bổ dưỡng, tại sao họ lại muốn cắt phần tiền tôi tự kiếm được?”, Jake chia sẻ với nỗi thất vọng.
“Tôi không làm giàu từ việc này”
Jake – người không tiết lộ tên thật vì sợ bị đàn áp thêm – nói rằng anh chỉ muốn kiếm sống lương thiện và giúp đỡ gia đình, cộng đồng. Anh đã bán rau cải xoong từ khi còn thiếu niên, sau khi được người chú hướng dẫn cách thu hoạch.
“Tôi bắt đầu từ năm 13 hoặc 14 tuổi. Gia đình đông con và lúc đó rất thiếu thốn.”
Rau của Jake từng được bán cho cửa hàng và siêu thị, nhưng sau đại dịch Covid-19, mọi thứ thay đổi và việc bán ven đường trở nên phổ biến hơn. Hiện tại, anh thường bán ngay trước trung tâm thương mại Flaxmere nhưng đã bị yêu cầu không được đậu xe trong bãi.
Sự ủng hộ từ cộng đồng và chính quyền địa phương
Henry Heke, đại diện khu vực Flaxmere, cho biết cộng đồng ủng hộ mạnh mẽ việc Jake tiếp tục công việc. Ông đặt câu hỏi: “Hội đồng có thể hỗ trợ anh ấy như thế nào? Làm sao để giúp anh hiểu được lý do có những quy định về an toàn thực phẩm?”
Ông Heke từng giúp đỡ người bán bánh chiên nổi tiếng Ted Pardo vượt qua tình huống tương tự.
“Đây là câu chuyện về việc hỗ trợ người địa phương, và sản phẩm địa phương.”
Jake: “Không ai từng bị bệnh vì rau của tôi”
Jake khẳng định mình có chứng chỉ xử lý thực phẩm từ EIT và luôn tuân thủ quy trình an toàn như tránh nơi có phun thuốc hay động vật chết.
“Tôi đã làm việc này cả đời, chưa ai bị bệnh vì ăn rau của tôi. Tôi còn tặng rau cho tang lễ và marae. Đây không phải việc kiếm nhiều tiền.”
Jake cho biết anh vừa mới đủ tiền mua một chiếc xe tải sau nhiều năm làm việc cực nhọc, bao gồm cả ngày nghỉ và cuối tuần. Trước đó, anh đã làm hỏng nhiều xe khi đi thu hoạch rau trên các lối mòn trang trại.
“Tôi đang học tiếng Māori để nâng cao bản thân. Tất cả những gì tôi muốn là chăm lo cho gia đình và mang lại thực phẩm tốt cho cộng đồng.”
Luật quy định ra sao?
Hội đồng cho biết, nếu bán nông sản tại nhà, người dân không cần đăng ký. Tuy nhiên, nếu bán nơi công cộng, họ phải tuân thủ luật – bao gồm cả các quy định về bao bì, đặc biệt với trứng.
Theo 1news.co.nz – Khoa Tran