Một phụ nữ ở Auckland, Roisin Connolly, đang rất háo hức được dọn vào ngôi nhà mới trước mùa lễ hội.
Cây thông Noel đã được dựng lên, đồ trang trí cũng đã sẵn sàng, nhưng vẫn còn thiếu vài món nội thất quan trọng để cô có thể thoải mái đón khách. Cụ thể là một kệ tivi, bàn cà phê, hộp đựng đồ chơi và hai tủ đầu giường. Và lý do là gì?
“Tôi sẽ không mua đồ nội thất lắp ghép nữa,” Connolly nói khi nhìn những món đồ mới chỉ được lắp dở dang.
“Chúng có thể rẻ hơn một chút, nhưng lại căng thẳng hơn rất nhiều. Tôi đã thử, con trai tôi cũng thử, rồi bạn tôi sang giúp lắp được nửa món, nhưng ai cũng thấy cực kỳ khó.
“Tôi cảm giác là phải giỏi chơi Lego thì mới làm được, mà tôi thì chưa bao giờ giỏi Lego cả.”
Connolly không phải là trường hợp duy nhất.
“Cơn ám ảnh flatpack” hay “nỗi đau đồ nội thất lắp ghép” là những cụm từ dùng để mô tả cảm giác tuyệt vọng khi thiếu linh kiện, hướng dẫn khó hiểu và người cùng làm thì không hợp tác.
Thậm chí, một cửa hàng nội thất nổi tiếng còn đặt biệt danh cho một món đồ khó lắp nhất của họ là “Kẻ phá hoại hôn nhân”. Nhưng hai cô bé rangatahi (thiếu niên người Māori) đã biến việc giải bài toán flatpack này thành một công việc kinh doanh, giúp người khác bớt bực bội.
Aalia Hooker, 12 tuổi, kể lại cách em cùng chị gái Jala, 14 tuổi, bắt đầu Flatpack Girls vào năm 2021.
“Khi còn nhỏ, bọn em luôn giúp bố lắp những món đồ flatpack trong nhà. Rồi một lần ở trường có bài tập về nhà yêu cầu phải khởi nghiệp một doanh nghiệp.
“Bọn em nghĩ: ‘Sao mình không giúp mọi người lắp đồ flatpack nhỉ?’ Và thế là tụi em làm đến bây giờ.”
Khi ngày càng nhiều đồ nội thất được bán theo dạng tự lắp ráp, công việc của hai chị em cũng ngày càng bận rộn.
Trong 5 năm qua, họ đã lắp đủ thứ, từ ghế, tủ, cho đến cả một phòng tập gym.
“Có lần tụi em đến nhà một người và họ hỏi: ‘Các cháu có lắp được phòng gym không?’ Bọn em nói có, nhưng mọi thứ thì lắp ngược, lắp sai hướng, hướng dẫn lại toàn bằng tiếng Tây Ban Nha, nên chỉ còn cách nhìn hình minh họa.
“Hôm đó tụi em đến sau bữa tối, làm đến lúc trời tối hẳn, mà lại là mùa hè.”
Jala cho biết bố của họ, ông Nathan, đã phải giúp khá nhiều.
“Bọn em còn thấp nữa, nên không với tới được mấy chỗ cao. Bố phải đỡ bọn em lên khi lắp.”
Aalia nói bộ đồ nội thất của Connolly khá khó, nhưng họ vẫn kiên trì hoàn thành.
“Cảm giác đặt miếng cuối cùng vào thật sự đã lắm. Kiểu ‘tách’ một cái là xong.”
Khi mới bắt đầu, công việc yêu thích của Jala là lắp một chiếc tủ cao sáu ngăn kéo. Nhưng giờ thì không còn nữa.
“Ngăn kéo là tệ nhất, vì phải làm chính xác từng chi tiết, chỉ cần sai chút là không chạy,” em nói.
Aalia cũng đồng ý.
“Em không thích ngăn kéo. Vì đa số tủ cao có năm hoặc sáu ngăn, phải làm đi làm lại liên tục, rất là nhàm.”
Chuyên môn của hai chị em giúp họ nhận được nhiều lời giới thiệu và công việc, nhưng Aalia cho biết không phải ai cũng vui khi thấy họ đến.
“Có khi tụi em tới nhà thì cả gia đình đều có mặt, nhưng mấy ông chồng lại biến mất ngay khi tụi em xuất hiện.”
Tôi hỏi vì sao lại như vậy.
“Em không biết nữa, chắc là hơi ngại khi biết mình không làm được, mà hai đứa con gái nhỏ lại làm được.”
Sau 5 năm lắp ráp hàng trăm món đồ flatpack, hai chị em có vài lời khuyên để giảm bớt sự bực bội khi lắp đồ.
Mọi thứ bắt đầu ngay từ trước khi bạn mua.
“Khá khó nói, nhưng thường là đồ càng đắt thì hướng dẫn càng rõ ràng. Những món chất lượng kém tụi em phải lấy giá cao hơn vì lắp khó hơn nhiều.”
Khi bắt tay vào làm, theo Jala, “cần rất nhiều kiên nhẫn và sự bền bỉ”.
Lời khuyên của Aalia là chú ý từng chi tiết.
“Phải đọc kỹ hướng dẫn và kiểm tra lại mọi thứ trước khi lắp. Chỉ cần làm sai một bước là hỏng cả món.”
Nhưng ai từng tự lắp đồ cũng biết, đôi khi sự bực bội lại đến từ người làm cùng mình.
“Có lúc tụi em làm chung một món là bắt đầu cãi nhau: ‘Khúc gỗ đó của em.’ ‘Không, của chị.’ ‘Đưa tua vít đây.’ Đôi khi thật sự rất khó chịu.”
Dù có cãi nhau, hai chị em vẫn khẳng định lắp flatpack là công việc cần hai người, và họ cũng có cách để tránh xung đột.
“Thường đồ flatpack có nhiều giai đoạn. Một người có thể lắp ngăn kéo, người kia làm phần khung, để không giành nhau cùng một chỗ. Có thể vẫn phải dùng chung dụng cụ, nhưng thường chỉ cần chờ một chút thay vì cãi nhau xem ai được khoan chỗ này.”
Nếu bạn cần người giúp, tùy độ phức tạp, Jala và Aalia lấy 80 đô cho đồ nội thất lớn và tối đa 60 đô cho đồ nhỏ.
Họ quyên góp 10% thu nhập cho một tổ chức từ thiện giúp mọi người tiếp cận nguồn nước uống sạch và an toàn.
Còn số tiền còn lại thì sao?
Một ly Coke đông đá ngay sau khi xong việc — mua bằng chính số tiền họ vừa kiếm được.
Theo 1news.co.nz - Hani Dang