Truyền thông New Zealand đang trở thành tâm điểm của các chiến dịch vận động chính trị gây tranh cãi, từ những màn quảng bá bằng kẹo fudge, các cuộc tranh luận được dàn dựng, cho đến những xung đột ngày càng gay gắt giữa cánh hữu và cánh tả.
Khả năng xảy ra xung đột thế hệ giữa các bộ trưởng tài chính đã khiến giới truyền thông xôn xao. Ảnh: The PressChiến dịch của Taxpayers’ Union và tâm bão Nicola Willis
Tuần trước, người dẫn chương trình Heather du Plessis-Allan đã hỏi Thủ tướng Christopher Luxon trên sóng Newstalk ZB liệu ông có lo ngại về chiến dịch của Taxpayers’ Union nhắm vào Bộ trưởng Tài chính Nicola Willis hay không. Dù chiến dịch khi đó chưa chính thức xuất hiện, các nhà bình luận chính trị đã liên tục đề cập đến nó trên truyền thông.
Nhà bình luận Matthew Hooton cho rằng đây có thể là chiến dịch lớn và gay gắt nhất mà Taxpayers’ Union từng tiến hành nhằm vào một mục tiêu vốn được xem là “thân thiện”. Tổ chức này tuyên bố độc lập về chính trị, nhưng vẫn chỉ trích bà Willis vì vay nợ và chi tiêu nhiều hơn chính phủ tiền nhiệm.
Ngay sau đó, Fran O’Sullivan, Trưởng ban Kinh doanh của New Zealand Herald, đặt câu hỏi: Ai đang tài trợ cho chiến dịch nhằm loại bỏ Nicola Willis khỏi vị trí Bộ trưởng Tài chính? Bà cho rằng việc thiếu minh bạch về các nhà tài trợ lớn làm suy giảm tính xác thực của Taxpayers’ Union.
“Cuộc chiến fudge” và hiệu ứng truyền thông
Đến tuần trước, Taxpayers’ Union chính thức ra mắt chiến dịch với video AI, quảng cáo và các hộp kẹo fudge miễn phí, mang thương hiệu hư cấu “Nicola Fudge Company” cùng khẩu hiệu: “Ngọt hôm nay, thuế ngày mai”. Các hộp kẹo này được gửi thẳng tới các tòa soạn, đảm bảo chiến dịch phủ sóng truyền thông tối đa.
Sự kiện nhanh chóng biến thành một màn trình diễn truyền thông, khi các nhà báo và bình luận viên tranh luận không chỉ về chính sách tài khóa, mà còn về ai sẽ tổ chức “cuộc tranh luận mẹ của mọi cuộc tranh luận” giữa bà Willis và cựu Bộ trưởng Tài chính Ruth Richardson.
Bị kẹt giữa hai làn đạn chính trị
Nhiều nhà quan sát cho rằng Nicola Willis đang “bị tấn công từ cả hai phía”. Cánh tả chỉ trích bà là khắc khổ như Ruth Richardson, trong khi cánh hữu lại cho rằng bà chi tiêu phóng tay như Grant Robertson. Chính bà Willis cũng ví mình như đang mắc kẹt giữa “những kẻ hề bên trái và những tay chơi bên phải”.
Một số ý kiến, như của The Spinoff và Gordon Campbell (Scoop), cho rằng cuộc tranh luận hiện tại thực chất chỉ xoay quanh các quan điểm cánh hữu, với những mức độ thắt lưng buộc bụng khác nhau, trong khi các tiếng nói đối lập thực sự bị gạt ra ngoài.
Phân cực chính trị và thách thức với báo chí
Bối cảnh này phản ánh xu hướng phân cực ngày càng sâu sắc trong chính trị và truyền thông. Tại hội thảo của Hiệp hội Đào tạo Báo chí New Zealand (JEANZ) ở Đại học Massey, các học giả cảnh báo về sự trỗi dậy của chủ nghĩa bảo thủ cấp tiến và ảnh hưởng của nó đến báo chí.
Nhà báo điều tra Nicky Hager kêu gọi truyền thông không cô lập những nhóm người chịu ảnh hưởng từ tư tưởng cực hữu, mà cần đưa họ trở lại đối thoại công khai. Trong khi đó, các nhà báo trẻ cho rằng việc đưa tin một cách cân bằng nhưng vẫn có trách nhiệm đang trở nên ngày càng phức tạp.
Góc nhìn từ Mỹ: Khủng hoảng niềm tin vào truyền thông
Tại một sự kiện ở Queenstown do Viện Aspen (Mỹ) tổ chức với chủ đề “Liệu chúng ta có còn tin vào tin tức?”, bà Vivian Schiller – cựu lãnh đạo NPR, New York Times Digital và NBC News – cho biết niềm tin vào truyền thông đang suy giảm trên toàn cầu, đặc biệt trong giới trẻ.
Bà nhận định sự phân cực thông tin khiến công chúng dễ rơi vào trạng thái nghi ngờ và chia rẽ, nhưng cũng cho rằng New Zealand vẫn có lợi thế nhờ báo chí địa phương mạnh và sự gắn kết cộng đồng cao hơn Mỹ.
Về các chiến dịch vận động như của Taxpayers’ Union, Schiller nhấn mạnh:
“Ánh sáng và sự minh bạch là cách tốt nhất để đưa vấn đề ra trước cử tri. Cách chữa thông tin sai lệch là thông tin tốt hơn – và nhiều thông tin hơn.”
Theo rnz.co.nz – Khoa Tran

